9 giờ sáng một ngày giữa tháng Mười.
Bốn người chúng tôi cùng một anh porter khởi hành từ Trạm Tôn, bắt đầu hành trình chinh phục “nóc nhà Đông Dương” Fansipan cao 3143m. Những bước chân ban đầu nhuốm phấn khích và hào sảng.
Cảm hứng
Cách đó khoảng hai tháng tình cờ một người bạn rủ tôi tham gia một chuyến leo Fansipan. Dù đã nghe về Fansipan nhiều nhưng chưa đi bao giờ nên tôi đồng ý ngay. Chúng tôi chọn thời điểm bắt đầu leo là một ngày cụ thể vào hai tháng sau. Tuy nhiên, cậu bạn của tôi lại bị chấn thương chân hai tuần sau đó nên không thể tham gia. Còn lại một mình, tôi càng phải tiến hành. Việc đầu tiên là nhờ anh bạn google để thiết kế một kế hoạch chi tiết.
Fansipan là đỉnh cao nhất trên dãy Hoàng Liên Sơn, một điểm đến phổ biến với dân leo núi. Rất nhiều người đã đến đây và tận hưởng cảm giác sung sướng tột độ khi chinh phục đỉnh cao. Hai tour tiêu chuẩn là 3 ngày 2 đêm và 2 ngày 1 đêm tùy theo tình hình sức khỏe của người leo. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó gờn gợn. Đã là chinh phục mà chỉ làm điều có hàng ngàn người khác đã làm thì thực sự tôi không cảm thấy có gì thú vị. Phải làm một điều gì đó khác biệt và phải thật “vui vẻ”. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ leo trong một ngày để tận hưởng sâu sắc hơn cảm giác “chinh phục”.
Chuẩn bị
Tôi nhanh chóng tìm được thêm ba người bạn đồng hành cũng như chuẩn bị những vật dụng cần thiết để leo núi. Bình thường thì người ta sẽ nhờ các anh porter mang đồ nhưng tôi thấy không cần thiết vì đi chinh phục mà để người khác mang đồ giúp mình thì còn gì là thú vị. Dẫu vậy phía kiểm lâm ở Trạm Tôm không đồng ý để chúng tôi đi một mình nên cuối cùng vẫn phải nhờ một anh đi theo dẫn đường. Đây có lẽ là anh porter nhàn hạ nhất ngày hôm đấy. Vậy là tất cả đều đã chuẩn bị xong. “Fansipan, chúng tôi đã sẵn sàng”.
Chỉ ít lâu sau đó, chúng tôi đã có một trải nghiệm tuyệt vời và đều mang theo mình những bài học suốt đời không quên.
Lên đường và chinh phục
Cho đến lúc bắt đầu leo, tôi vẫn không thực sự nắm rõ quãng đường dài bao nhiêu, cần mất bao nhiêu lâu để leo lên đỉnh núi. Tôi chỉ biết duy nhất một điều là chúng tôi có thể làm được, cho dù điều đó có thể giết chết chúng tôi. Tuổi trẻ thường ưa mạo hiểm, điên rồ, nhiều khi làm xong mới nghĩ, và trong trường hợp này tôi thấy thật đúng như vậy.
Thời tiết lúc 9h sáng không thể tuyệt hơn, mát mẻ và khô ráo. Chúng tôi gồm bốn cậu trai trẻ theo chân anh porter, háo hức vượt qua hết đoàn này đến đoàn khác. Để hoàn thành kế hoạch một ngày, chúng tôi đều tự hiểu rằng mình không cho phép đoàn nào khác vượt qua. Quả thực trong suốt chặng đường, chúng tôi đã duy trì được điều này.
Kiệt sức và bài học đời
Cuộc chơi ngày càng trở nên khó nhằn hơn sau vài tiếng leo núi. Chân uể oải, cực kỳ nhức nhối, lưng đau rã rời khiến chúng tôi chỉ muốn ngã vật xuống. Tôi yếu sức hơn nên đã tụt dần lại phía sau khá xa. Nhiều lần mệt quá, cúi gập người mà thở hồng hộc. Con đường mòn hun hút thăm thẳm phía trước thật đúng là một đối thủ đáng sợ đến nản lòng. Khoảng thời gian giữa các lần nghỉ ngày càng ngắn. Rồi cũng đến thời điểm, cứ ba bước, tôi lại dừng lại thở. Cứ thế này, liệu bao giờ mới đến nơi? Sự điên rồ đã làm hại tôi thật rồi. Nên dừng hay đi tiếp …?
Trong cơn suy nghĩ, bất chợt, một ý nghĩ xé ngang khiến tôi bật cười sảng khoái.
Cuộc đời con người cũng như cuộc chinh phục những ngọn núi vậy.
Công việc, khó khăn, thử thách cũng như những ngọn núi. Chinh phục đỉnh núi tức là chinh phục những đỉnh thành công.
Nếu nản chí hay bỏ cuộc, bạn không bao giờ đặt chân lên đỉnh núi và luôn luôn quay trở lại vạch xuất phát. Nếu bạn quyết tâm, kiên trì, can trường, nghị lực thì bạn sẽ thành công hết công việc này tới công việc khác. Một vòng tuần hoàn của thành công sẽ nảy sinh. Con người không ngừng nỗ lực để chinh phục những thành công lớn hơn cũng như những ngọn núi lớn hơn. Với những nỗ lực tầm thường, bạn chỉ có thể ngồi trên đỉnh những ngọn đồi nhỏ ngắm những ngôi làng và ruộng lúa nhỏ. Với nỗ lực phi thường, bạn có thể ngã mình vào mây và cảm giác đến gần vũ trụ hơn.
Không hiểu sao những dòng suy nghĩ tới tấp xô ào trong tư tưởng tôi trong khoảnh khắc ngắn. Đột nhiên trong người tôi có luồng sinh lực bí ẩn bùng lên. Tôi cảm giác sung mãn hơn bao giờ hết và đôi chân đầy mãnh lực để bước tiếp.
Chinh phục đỉnh núi này như thế nào? Có một cách cực kỳ đơn giản nhưng lại đầy sức mạnh. Bạn đã bao giờ nghe câu này chưa “Hành trình ngàn dặm chỉ bắt đầu bằng một bước chân”? Nếu có thể bước được một bước, hãy bước thêm một bước nữa. Nghĩ rằng phải leo tới đỉnh thì thật xa vời, nhưng chỉ nghĩ đơn giản rằng “bước thêm một bước nữa” thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Đây chính là bí quyết.
Hãy bước thêm một bước nữa.
Cứ vậy, tôi lẳng lặng bước từng bước. Nhiệm vụ của tôi không quá khó khăn. Chỉ cần thêm một bước nữa. Tôi gặp những người bạn của tôi. Chúng tôi cùng nhau bước từng bước, từng bước, từng bước….Và chúng tôi leo lên một tảng đá lớn. Chóp Fansipan bằng đuyra hiện lên trước mắt. Thật không thể tin được. Quá nhanh. Chúng tôi đến đỉnh lúc nào không hay. Chúng tôi cùng cười vỡ không gian, cùng hò hét, cùng lan tỏa xoay tròn trong khoảnh khắc vui sướng tột độ. Khi hành trình và đích đến được giao hòa thì cảm xúc của những người chinh phục thực sự viên mãn. Lúc đó khoảng gần 3 giờ chiều, chúng tôi cùng nhau uống bia, chụp ảnh, rồi cùng tự tìm một vài góc riêng tĩnh lặng để tận hưởng cảm xúc đứng trên đỉnh cao. Cảm giác thật độc đáo.
Mười lăm phút sau, chúng tôi thu xếp đồ đạc để tiến hành nửa cuộc hành trình còn lại. Dù chân còn khá đau đớn, nhưng sức mạnh từ xúc cảm huy hoàng khi nãy đã giúp chúng tôi có thể chạy xuống các dốc đá một cách nhanh chóng. Đường trơn khá nguy hiểm nên cũng có vài lần trượt chân. May mắn là chưa ai bị chấn thương nặng. Dọc đường xuống, có rất nhiều người đang đi lên và chúng tôi chào nhau bằng những câu động viên chân tình. Khi xuống dưới độ cao 2400m thì trời đã tối. Chúng tôi chia nhau những chiếc bánh cuối cùng và những giọt nước cuối cùng. Ba lô đã nhẹ đi hẳn. Chúng tôi đeo đèn pin trán và tiếp tục tiến vào khu rừng phía trước. Trời tối, không thực sự nhìn rõ những gì dưới chân khiến tốc độ đi chậm lại hẳn. Và cảm giác như trong national geographic vậy. Thật thú vị! Tuy vậy, khi đến chặng đường cuối cùng này, các chiến sĩ hùng hổ buổi sáng đang thành những thương binh thực thụ. Người thì bị dập ống đồng, kẻ thì bị trặc chân. Một gã trai than rằng “Tớ đang phải dùng đến 500% sức lực rồi đấy. Lần sau tớ sẽ không bao giờ tham gia bất kỳ cuộc hành xác nào như thế này đâu”. Điều thú vị là chỉ hơn một tháng sau, chính cậu này lại đứng ra tổ chức một tour leo núi tương tự. Một khi đã trải qua cảm giác tuyệt vời của việc vượt qua giới hạn bản thân, bạn sẽ không thể từ bỏ được.
Khi đoàn người đang tiến dần xuống chân núi thì gặp phải một chuyện khá vui. Một con rắn màu vàng bất ngờ xuất hiện giữa đêm tối và một cậu trai hét toáng lên vì suýt nữa dẫm phải. Anh porter tiến tới: “Đây là một loài rắn cực độc, nếu bị nó cắn phải mà trong vòng 6 tiếng nếu không đưa vào bệnh viện thì sẽ chết”. Trong rừng đêm tĩnh lặng, tự nhiên đầu chúng tôi tưởng tượng đến hàng loạt con rắn độc nằm la liệt trên đường, trên ngọn cây rồi bất ngờ rơi xuống. Chẳng ai bảo ai, những kẻ đang khập khiễng bỗng bước đi phăng phăng như chưa từng có cơn đau chân nào vậy. Ra cái này gọi là “sức mạnh bộc phát trong cơn nguy hiểm”.
Con người có những khả năng kỳ diệu, và nó thường được đánh thức trong cơn nguy hiểm. Chắc không ít người đã nghe qua câu chuyện một người mẹ có thể nâng cả chiếc ô tô để cứu đứa con nằm phía dưới. Có nghiên cứu cho rằng con người thường chỉ phát huy 15% tiềm năng thực sự của mình. Nếu phát huy 20% thì người đó sẽ là thiên tài, và 30% thì sẽ là vĩ nhân. Trong vật lý, hiện tượng “cộng hưởng” xảy ra khi tần số dao động cưỡng bức trùng với tần số dao động riêng. Khi đó biên độ dao động đạt đến mức cực đại. Có khi nào hiện tượng cộng hưởng cũng xảy ra ở nội tại con người để sức mạnh, ý chí, năng lực có thể đạt được cực đại?
Sau khi tăng tốc độ lên rất nhiều, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vượt ra khỏi khu rừng và xuống chân núi. Lúc đó tầm 7 giờ 20 phút tối. Ngồi nghỉ một lúc, chúng tôi lấy xe đi về khách sạn.
Xúc cảm
Về tới phòng, chúng tôi chia phiên tắm. Tia nước nóng ấm từ vòi hoa sen rửa trôi mệt nhọc, mang đi đau nhức của một ngày nhiều ý nghĩa đặc biệt.
Quanh bàn rượu ấm nồng vào đêm mát lạnh trong lành phố Sapa, chúng tôi ngồi sảng khoái và an lành. Vị trí ngồi khá đẹp. Một khoảng sân rộng chừng bốn mươi mét vuông trên tầng hai. Ở đấy có khá nhiều cây cảnh, có cả một hòn non bộ, có góc nhìn ra góc phố bên dưới và những ngọn núi xa xa trong đêm. Nồi lẩu phả hương thơm ngọt lịm vào những cái bụng cồn cào. Chúng tôi nâng từng ly táo mèo đượm đà rồi bàn luận sôi nổi về cuộc hành trình vừa qua.
Trong bốn người đi hôm đó, người đáng phục nhất là một đồng chí bị giãn dây chằng khi đá bóng. Cậu ta muốn tham gia chuyến đi này vì muốn tập luyện cho đôi chân, muốn rèn luyện nghị lực. Thật bất ngờ khi cậu ta nói “Trước khi đi, tớ đã quyết định rằng nếu có chết trên ngọn núi này tớ cũng không có gì hối tiếc”. Sau đó, cậu nói tiếp “Và bây giờ tớ cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Tớ đã có quyết định cho một việc tớ băn khoăn từ lâu”. Tôi mãi chẳng biết đó là quyết định gì. Mỗi người chúng tôi ngày hôm ấy đều ôm trong mình những cảm nhận riêng, nhưng chúng tôi đều nhìn thấy hạnh phúc bình dị trên gương mặt của nhau. Khoảnh khắc ấy thật ấm áp và nó sẽ luôn đi theo chúng tôi trong những năm tháng sau này.
Khoảng hai giờ đêm chúng tôi lăn ra ngủ. Một ngày dài pha lẫn nhiều cảm xúc lạ và ý nghĩa. Đời ôi chao là vui vậy!
Vậy là đã chinh phục Fansipan và khám phá được sâu hơn con người mình. Tạm biệt Fansipan, tôi về đây. Tôi về với cuộc sống nhiều thách thức, nhiều điều thú vị đang chờ tôi. Tôi đã khác, sẽ khác nhiều hơn nữa trong mỗi bước vận mình của thời gian.
Bài học
Tôi không nghĩ chúng tôi đã là được điều gì đó phi thường. Chúng tôi chỉ đơn thuần trải nghiệm một khám phá, một thử thách khác biệt với cuộc sống hôm nay của chúng tôi. Tôi cho rằng mọi người đều có thể chinh phục Fansipan trong một ngày nếu họ tin rằng mình có thể làm được và kiên trì theo đuổi nó.
Những ngày sau Fansipan, tôi đã sống theo những gì tôi trải nghiệm được. Bước từng bước một. Kim tự tháp Giza đứng hiên ngang cùng ngày và đêm được xây nên bằng cách đặt từng khối đá. Một triệu, một tỷ, hay một nghìn tỷ, tất cả đều bắt đầu bằng con số một. Chỉ từ con số một nhỏ bé nhưng nhiều uy lực. Tiếp tục và bước từng bước một. Kiên trì và bước từng bước một. Tôi tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ thành công. Ngày đó sẽ không còn xa đâu…
Cao Đức Thái.